Hiển thị các bài đăng có nhãn Tâm Sự. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tâm Sự. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 6 tháng 8, 2014

Tại mẹ, tất cả là tại mẹ

Filled under:



"Tại mẹ, tất cả là tại mẹ" câu nói ấy cứ văng vẳng bên tai tôi trong suốt buổi tối ngày hôm nay. Khung cảnh đó giờ đây lại diễn ra trong đầu tôi, cuộc sống sinh viên sau những lần thi cuối môn chúng tôi thường cùng nhau đá bóng hay mở một bữa party nho nhỏ ở nhà một người bạn nào đó. Tối về phòng có 3 người vì mệt nên 3 thằng cùng nhau đi ăn quán chứ không nấu như thường ngày. Khung cảnh bầu trời hôm nay tương đối bình lặng, không có gió nhưng có ánh trăng mờ mờ khuất sau làn mây. Ba thằng sau khi ăn cơm xong rủ nhau đi uống nước ngoài sân vận động mỹ đình. Sau khi đi vòng quanh khu sân vận động chúng tôi chọn một gánh nước nhỏ ở giữa đường rộng trước cửa sân vận động Mỹ Đình. Ngồi vào ghế tôi đã bị ấn tượng bởi 2 đứa trẻ đi cùng mẹ bán nước, chúng tôi gọi ba cốc trà đá - vẫn nhớ như in tiếng nói của một cậu bé có đôi mắt long lanh: "hẳn ba cốc trà đá hả mẹ" trên môi tôi muốn nở nụ cười vì sự hồn nhiên của cậu bé nhưng sợ trẻ cậu bé ngại ngùng. Cậu bé còn có thêm một nhiệm vụ quan trọng là đi dò công an để giúp mẹ bán hàng an toàn hơn. Lý do là ở khu này người ta cấm bán hàng rong, quy cho cùng cũng chỉ vì miếng cơm manh áo mà thôi. Cô bé gái của cô bán nước nhìn cũng khá xinh và thông minh, cũng tầm 6 hay 7 tuổi gì đó, chắc là nhân dịp nghỉ hè đi cùng mẹ bán hàng, hơn thế nữa không khí ngoài đó cũng khá náo nhiệt, nhiều đôi trai gái đi chơi, thả diều cùng nhau. Người mẹ bán hàng rong khuân mặt gầy gò, da ngăm ngăm đen và khuôn mặt hơi buồn một chút. Tôi đoán cũng từng trải và vất vả nhiều, khuôn mặt trải nắng trải gió. Thấy thương hơn nữa là cậu con trai cứ nằng nặc đòi mẹ mua cho món đồ chơi cậu thích được bán gần đó nhưng dường như người mẹ giả vờ như không nghe thấy, tôi đoán chắc chắn rằng không người mẹ nào phớt lờ sự cầu khẩn của một đứa con trai nhưng vì hoàn cảnh nên cách này là phù hợp nhất, không làm tổn thương con nhỏ, cô vẫn miệt mài pha từng cốc nước cho khách. Tôi cảm thấy thương lắm, lúc này tôi nghĩ về mẹ tôi, tại sao có lần tôi tức mẹ chỉ vì những điều nhỏ nhoi nhất trong cuộc sống, sao tôi đòi hỏi quá nhiều vậy, hơn thế nữa là đã nhiều lần cảm thấy thù oán vì không được đáp ứng. Có lẽ tôi sai và không chỉ riêng tôi nhiều người cũng đã từng như vậy, bạn hãy đi và chứng kiến nhiều cảnh sẽ thấy mình còn tươi đẹp hơn nhiều người. Câu chuyện không dừng lại ở đây, ngồi được 10 phút, cậu con trai chạy về nói với mẹ "mẹ ơi bọn công an sắp tới" thật không may cô là người mới bán hàng ở đây dường như không tính toán được trước thời điểm cần chạy nhanh vì các anh công an đi 2 xe - 1 chiếc xe máy đi cùng với 1 chiếc ô tô thùng- vừa buông cốc nước, cô mới chỉ kịp chạy lên xe đã bị xe máy của công an áp sát, sau một hồi hỏi han tôi chỉ nghe mang máng giọng của một anh công an: "bán từ tối tới giờ mà chưa được gì sao?" sau đó có một anh tới hỏi giấy phép lái xe rồi hỏi nhiều thứ khác, thật không may cô bán nước chỉ mang mỗi bằng lái xe còn giấy tờ xe thì không mang theo người. Hai đứa bé ngây thơ lúc này đã chạy ra xa xa mẹ của chúng, dường như lúc này chúng cũng đang sợ hãi. Còn 2 anh công an thi nhau hăm dọa đủ đường, nào là thu xe, nào là thu bằng lái xe. Cuối cùng cô cũng bị lập biên bản và bị thu bằng lái xe, các anh đó hẹn 9h sáng ngày mai tới phường làm việc. Sau khi công an đi khuất dần dần tôi đã hiểu ra câu hỏi của các anh công an qua một người đứng kế bên "sao dại thế lúc ấy đưa cho chúng nó 100k có phải giờ không sao rồi không" kèm theo đó là tiếng thở dài, ai cũng thương cho mấy mẹ con. Còn thằng nhỏ con nhà cô bán nước chạy lại gần mẹ nó và nói với thái độ hậm hực: "tại mẹ, tất cả là tại mẹ, con đã bảo mẹ là bọn nó đến thì mẹ cứ nói không sao đâu cứ từ từ" rồi nó nhăn mặt. Còn đứa bé gái đang đi xung quanh lấy nốt những cốc nước mà khách bỏ lại. Người mẹ vẫn chẳng nói năng câu gì, vẫn lặng lẽ, khuôn mặt trầm ngâm thoáng buồn và có nhợt hơn nữa. Chúng tôi trả tiền và bước ra về trong lặng thinh, suốt quãng đường đi bộ về nhà tôi cứ nghĩ vẩn vơ, tôi nghĩ về sự vất vả cực nhọc của người mẹ, tôi nghĩ về mẹ tôi, nghĩ về những người phụ nữ cực nhọc ngoài xã hội kia. Nước mắt tôi đã rơi trong buổi tối đầy cảm xúc và những suy nghĩ về người mẹ.

Posted By NGUYEN PHUC15:06

Thứ Bảy, 21 tháng 6, 2014

Đứa bé bán kẹo cao su

Filled under: ,


Ảnh Nguồn Từ Internet
Sau bao ngày bận rộn trong công việc học tập, quay trở lại hà thành để học nốt buổi học cuối cùng để chuẩn bị được nghỉ hè 1 tuần. Nói răng được nghỉ hè nhưng thật sự ra là còn một bài assignment giao về nhà thì chúng tôi chắc chẳng có khái niệm nghỉ hè nữa.
Chiều đi học về sớm tầm 3h30, do dư âm của trận đấu world cup ngày hôm trước nên cơ thể tôi lúc này đã hoàn toàn mệt mỏi, lăn ra ngủ đến 6h thì nhận được một cuộc điện thoại từ một ông anh cùng trường rủ 2 anh em đi chơi tối và ăn tối luôn. Lúc này trời mưa lất phất, những giọt mưa như làm dịu đi cái nóng của mùa hè thiêu đốt trong ngày, lúc này cũng cảm thấy dễ chịu hơn. Hai anh em quyết định lên Hồ Tây ăn bánh tôm, một đặc sản mà hâu như người dân việt nam ai cũng biết đến.
Trong quán hầu như có đủ mọi lứa tuổi tới đây, chắc do hôm nay thứ 7 cuối tuần nên quán dường như cũng khá đông, tinh thần phục vụ của chủ quán lúc này cũng cảm thấy uể oải lắm, mình cũng thông cảm cho họ, một phần do đông khách và một phần cũng là do nhiều người order quá nên phục vụ không xuể.
Hai anh em ngồi nhâm nhi li bia cùng với bánh tôm Hồ Tây, một cảm giác thoải mái, vừa được ngắm gái xinh tươi vừa được thưởng thức món ngon Hà Nội.
Nâng cốc bia và cảm nhận cái cảm giác màu hồng của cuộc sống, tuy là sinh viên nhưng nói thật cuộc sống cũng không mấy là khó khăn lắm. Hai anh em ngồi nói chuyện bát ngát, từ tây sang đông. Rồi mồi cũng cạn mà bia cũng chỉ uống 2 chai vì đi chơi khuya nên không dám uống quá đà kẻo lại một đi không trở lại, vậy thì thật phí tuổi thanh xuân, mình vẫn chưa có người yêu thì quả thật càng thêm uổng phí.
Đang ngồi tiêu hóa đống thức ăn vừa nhồi nhét vào bụng, cảm giác no nê, ngây ngấy khiến mình cũng hơi có cảm giác khó chịu khi ngồi. Lúc này ngoái lưng lại thấy một em bé chừng 5 tuổi, một bé gái mặt mày lấm lem trong bộ quần áo cũ, mặt em như đang toát mồ hôi, dường như mời chào khách mua kẹo cao su dọc các quán ăn ở Hồ Tây đã khiến em thấm mệt. Em tiến lại gần tôi và mời mua kẹo cao su "chú ơi mua kẹo cao su cho con". Nói thật khuôn mặt của mình nó già hơn với số tuổi rất nhiều hay sao mà các chị và các bạn ai cũng gọi bằng anh, nhiều người thậm chí hơn mình tới hàng 5, 6 tuổi. Mình đáp bâng quơ, "không mua đâu em bé ơi". Nhưng nhìn khuôn mặt em thật tội nghiệp mình vội rút ví ra đưa cho em 8k - toàn tiền lẻ: "cho em này em bé". Nhưng em nói không và đi tôi gọi cô bé quay lại: "Em bán bao nhiêu một hộp kẹo này" em trả lời: "25 nghìn". Ông anh đi cùng mình rút trong ví ra 50k để mua ủng hộ em. Tuy ở vỏ của hộp đựng kẹo có ghi 14k nhưng mình cảm thấy rất mãn nguyện khi giúp em bé mua. Nếu em có nói 100k một hộp kẹo mình cũng sẽ sẵn sàng mua để ủng hộ em ngay lúc ấy cho dù sinh viên mình cũng không có nhiều tiền. Em bước đi ra khỏi quán với bước chân nhanh nhẹn dù cho bóng tối cứ dần chìm sâu, dòng người đổ xô ra đường càng đông, mình bước ra xe với bao suy nghĩ.
Dù cho tình cảnh khó khăn đến bao nhiêu một em bé 5 tuổi cũng không bao giờ ăn xin bất kì ai, em sống bằng chính những sản phẩm em bán. Thật sự mình khâm phục và cảm động trước nhưng em bé này. Không như một số người lớn có sức lao động mà cứ đâm đầu ra đường đi ăn xin, xin đừng đồng nhỏ nhặt mà không tính đến chuyện kinh doanh hoặc kiếm cho mình một cái nghề.
Sau khi chứng kiến mình càng có thêm động lực trong cuộc sống: "Dù có khó khăn cũng phải vươn lên bằng chính công sức của mình, đừng chịu khuất phục hay quỵ nụy trước bất kỳ kẻ nào"

Posted By NGUYEN PHUC08:24

Thứ Năm, 5 tháng 6, 2014

Đỗ Việt Khoa - Người Thầy Đáng Kính Của Tôi

Filled under:


Hôm nay ngồi đây và viết bài viết về người thầy giáo đáng kính của mình, tôi nhớ về hồi cấp ba, nhớ về người thầy dạy Địa Lý của chúng tôi ngày nào. Các bạn của tôi nếu các bạn đọc bài viết này của tôi và nếu các bạn là những người đã từng trải qua những tiết học của thầy Đỗ Việt Khoa thì có thể thấy rằng: đã bao giờ các bạn học tiết học nào mà không muốn tiếng trống vang lên mà chỉ muốn tiết học kéo dài mãi chưa? cái cảm giác đó đã có từ trong tôi kể từ ngày đầu tiên thầy nhận dạy môn Địa Lý ở lớp. Rồi một ngày tôi cũng tiếp xúc gần thầy hơn, ngày xưa có nghe nói và kể về thầy khoa nhiều lắm, là một học sinh cấp 2, lúc đó học lớp 7 thấy mọi người bàn tán xôn xao lắm về vụ chống tiêu cực trong thi cử, xem trên tivi lúc đó cũng rầm rộ lắm. Học sinh thì ai cũng lo và cũng tức tối vì những gì thầy làm, lúc đó mình cũng tức theo. 12 năm học mang theo bao nhiêu ước mơ của những cô cậu học trò nếu có lỡ trượt tốt nghiệp thì thật là uổng công lắm. 
Mình còn nhớ lần đầu tiếp xúc với thầy, thầy giáo hết mình trong công việc giảng dạy, truyền cảm hứng cho học sinh trong những tiết học bổ ích, kèm theo những tiết học thầy thường hay kể chuyện về tình hình biển đảo, tinh thần yêu nước và tự hào dân tộc trong con người Thầy Khoa có thể nói là mãnh liệt vô cùng. Hai thầy trò có cơ hội thân nhau hơn là khi thầy ủng hộ mình làm trang diễn đàn dành cho học sinh trong trường, lúc đó là lúc mình hiểu thầy hơn và cũng yêu mên thầy hơn. 
Ngoài công việc giảng dạy, thầy còn thường tham gia các nhóm từ thiện, giúp đỡ những trẻ em nghèo khó vùng sâu vùng sa. Mình đã từng có cơ hội được đi với thầy, tuy mái tóc thầy đã bạc, sức thầy cũng đã yếu nhưng tinh thần trong thầy không bao giờ tắt. Nhớ lắm, nhớ lần đó lên cao bằng từ thiện cùng thầy và đoàn nhà báo, biết bao kỉ niệm. Rồi những khi ngồi tâm sự với thầy mình đã hiểu thêm bao điều về cuộc sống, lịch sử Việt Nam.
Là con người liêm khiết thầy không sợ bất kỳ điều gì cả, từ sau những vụ phanh phui gian lận trong kỳ thi tốt nghiệp là những con số điển hình trong cuộc đời chống tiêu cực của thầy. 
Các bạn học sinh và phụ huynh nhiều người còn chưa hiểu hết những điều tốt đẹp trong hành động của thầy, họ buông ra những lời nói không hay về thầy và hơn nữa là căm thù, căm phẫn.
Có lần mình ngồi tâm sự với thầy và hỏi thầy: "Thầy không sợ bị trả thù hay sao?". Thầy nói: "không sợ". Mình nhớ lần đó là đi với thầy tới dự buổi offline nhóm từ thiện: "Sống Hướng Thiện". Dọc đường đi với bao nhiêu câu truyện mình đã được thầy kể cho nghe, thật thấm thía. 
Trong cuộc sống này vốn dĩ chẳng có điều gì công bằng cả, cuộc sống cứ vậy, vẫn theo xu hướng đám đông, cái xấu tiếp nối cái xấu, thầy chống tiêu cực một mình làm sao chống hết được chứ.
Một tay không thể che nổi bầu trời, nếu thầy đọc những dòng này thì cho em xin lỗi em tâm sự thật từ đáy lòng mình. 
Thầy còn nhớ video clip đồi ngô không ạ? Người quay không phải là thầy, tại sao người đó không dám đứng lên tự up video tố cáo mà phải thông qua thầy và nhờ thấy up lên mạng? Có thể câu trả lời đó là họ là con người hèn nhát chỉ biết cổ động chứ chẳng làm được gì. Chính thầy là người để họ thực hiện động cơ thù hằn, dìm lẫn nhau mà thôi. Một lũ anh hùng bàn phím bên hải ngoại nữa chứ, chúng mày chỉ biết nói mồm chứ làm được cái gì. Những dòng status trên facebook của thầy em ngày ngày đọc và theo dõi những comments, nhiều người thầy kết bạn chúng còn là một lũ kích động nữa chứ cũng không tốt đẹp gì cả. Những người đó là những con người bất mãn, có thể nói chúng thuộc về chính quyền thua trận ngày xưa. 
Còn hôm nay nữa trên mạng đang xôn xao vụ mới "Nam Lương Sơn, Hòa Bình". Chắc nhiều bạn trẻ đang rất căm tức nhưng những gì thầy làm là hoàn toàn đúng. Nhưng thầy ơi với cá nhân em nhận thấy rằng thầy chỉ là tâm điểm cho những bài báo tung hô, thế hệ trẻ nói những lời không hay về thầy. Em cũng không biết nói gì lúc này nữa, ngồi và viết bài về thầy để ôn lại một vài chuyện.
Em chúc thầy và gia đình luôn mạnh khỏe, và đây là tất cả tâm sự từ đáy lòng của em.


Posted By NGUYEN PHUC10:13

Chủ Nhật, 27 tháng 4, 2014

Tớ thích cậu rồi đấy đồ con nít

Filled under:


"Tớ, một thằng con trai không có gì là đẹp trai cả, đôi khi tớ còn bị coi khinh là một kẻ ngốc, kẻ khờ khạo đấy chứ. Nhưng cậu ơi từ bé tới giờ tớ chưa bao giờ say nắng một cô bé nào như cậu"
Một cô bé có thể nói là một cô tiểu thư, đỏng đảnh, có thể cậu chưa từng trải nhiều trong cuộc sống phải không, có những lúc tớ thấy cậu chẳng khác gì một cô bé còn non nớt mới chập chững bước vào cấp 2 mà thôi. Lên đại học tớ và cậu học cùng nhau, tuy không dài nhưng lần đầu tớ nhận ra rằng, cậu thật xinh và dễ mến. Ngay từ lúc đầu vào lớp tớ đã không nhận ra được vẻ đẹp đó mãi cho tới khi cậu cùng làm nhóm với tớ. Ôi ấn tượng đầu tiên của tớ về cậu là gì cậu biết không hả? Một cô bé thông minh và học thuộc khá nhanh, có lẽ tớ chưa thấy cô bé nào như vậy cả. Thế nhưng cậu ơi sao mãi là trẻ con thế vậy, trong tiềm thức của tớ cậu mãi là một cô bé, à không là một đứa con nít mới đúng. Về môn học đấy có lẽ tớ giỏi hơn cậu, tớ mong muốn dìu dắt cậu, mong muốn cậu học hành khá hơn. Mà này, tớ vẫn nhớ như in hình ảnh những buổi học với cậu, một cô bé ngây thơ và thích chơi game, cậu cứ ôm cái điện thoại và mải miết khám phá những trò chơi mà quên đi những câu nói quan trọng của cô giáo trong khi giảng bài. Cậu có biết không những lúc đó tớ cảm thấy rất bực mình, ngồi bên cậu tớ có cảm giác tội lỗi vô cùng, như cậu biết rồi đấy tính tớ là một cậu bé già trước tuổi, làm việc gì cũng vậy luôn nghiêm túc và khao khát đạt được những gì mình mong muốn. Còn cậu có lẽ cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều phải không? cứ thờ ơ và nhởn nhơ không cân biết ra sao cả, đôi lúc tớ thầm mong chúng ta có thể chia sẻ cho nhau một ít để hài hòa hơn trong tính cách của mỗi người. Cùng bằng tuổi nhưng có vẻ tớ già hơn cậu khá nhiều, già hơn từ ngoại hình đến cách suy nghĩ. Ngày cậu đi thi tớ lo cho cậu hơn cả lo cho chính bản thân mình, có lẽ cậu không biết điều đó vì có lẽ, chẳng khi nào cậu nghĩ tới tớ đâu. Nhiều lúc tớ cũng tự nhủ bản thân rằng, chẳng bao giờ tớ dám mong muốn cậu đáp trả lại những gì tớ đã làm. Là một thằng con trai, chưa bao giờ tớ tán thành công một cô gái nào cả, có lẽ tớ hơi yếu kém về chuyện đó. Nhưng không sao, tớ chỉ mong rằng người mà tớ thích hay còn gọi là yêu thương luôn gặp những điều may mắn, luôn nở nụ cười thì tớ vui lắm rồi. Đôi khi cũng cảm thấy rất tủi thân vì mong mỏi chờ đợi một tin nhắn của ai đó mà không bao giờ nhận được cả. Hôm nào cũng vậy trước ngày thi tớ cũng nhắn tin chúc cậu thi tốt và có lẽ cũng chẳng bao giờ thấy cậu reply cả. Nhưng không sao, nhiều lân tớ nghĩ mình làm những điều vô ích vì một người quả thật là không đáng chút nào cả thế nhưng tại sao tớ vẫn cứ làm công việc đó, tại vì trái tim tớ không chịu cho cái não phản đối lại, không cho sự ích kỷ lấn át chút nào cả, chỉ mong cậu thành công mà thôi. Rồi một buổi chiều khi tớ đang vui vì vượt qua môn học, thì tin nhắn đầu tiên tớ nhận được từ cậu đó là "tớ tạch rồi" thật sự lúc đó tớ rất buồn, buồn vì không làm gì được để giúp cậu, buồn vì tại sao mình hết sức giúp một người mà người đó lại không thành công. Cả buổi chiều tớ ngồi chết lặng trong suy nghĩ, bao nhiêu ý nghĩ đổ dồn vào trong đầu tớ. Từ đây tớ phải tạm biệt cậu rồi sao, không còn nhìn thấy cô bé trong các buổi học như ngày nào nữa, không còn được trêu đùa nữa, thật là buồn phải không. Tớ nhớ những ngày tớ đã đội mưa để làm một món quà tặng cậu, điều đó với tớ thật bình thường, món quà đó tớ làm chỉ mong cậu ngày càng học hành chăm chỉ hơn và thành công trong cuộc sống. Đôi khi cậu ngồi zalo tâm sự với tớ về gia đình cậu tớ cảm thấy mình còn may mắn hơn nhiều. Nhà cậu tuy có điều kiện nhưng có lẽ tình cảm gia đình không như cậu mong muốn phải không. Thôi thì mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, sắp đến kì thi cuối kỳ rồi, chúc cậu thi tốt nhé, lúc này ngồi đây là những dòng tâm sự thật nhất của tớ, đáng nhẽ tớ còn viết dài hơn nhưng thôi. Tớ nên dừng lại ở đây và không nghĩ nhiều nữa. Mong cậu đọc được những dòng của tớ viết. I love you, cô bé con nít của tớ !!!!

Posted By NGUYEN PHUC08:12

Chủ Nhật, 13 tháng 4, 2014

Tình yêu, tiền bạc và những lời hứa

Filled under:


Khi tôi ngồi và viết những dòng này, tôi luôn nhớ về những dòng tâm sự inbox với một cô gái thời đi học cấp ba. Lời nói sao ngọt ngào và ý nghĩa như thế chứ, nhưng tại sao những hành động lại trái ngược hẳn. Không giấu gì, khi đó là tâm sự với người yêu của một thằng bạn, trên danh nghĩa là một người anh lớn tuổi hơn tâm sự với cô em gái kém tôi 2 tuổi. Nội dung cuộc trò truyện đêm khuya chỉ xoay quanh tình yêu của 2 đứa chúng nó, hồi đó cũng buồn chán lắm chứ vì mình chưa có người yêu bao giờ, hằng ngày nhìn chúng nó lo lắng cho nhau từng chút một thấy cũng thèm khát có người yêu. Có thể nói cặp đội này hợp nhau lắm, nhưng có một điều, kinh tế gia đình khác hẳn nhau. Cô bé là một tiểu thư con nhà giàu có, còn thằng bạn tôi chỉ bình thường mà thôi. Dòng chát làm tôi không thể nào quên tới tận bây giờ: "Em thương anh H lắm, em bất chấp tất cả, dù có chuyện gì xảy ra em cũng không bao giờ buông tay anh ấy đâu." Câu nói ấy làm tôi rơm rớm nước mắt trong đêm khuya. Mình thầm nghĩ, thằng này thật có phúc, có con người yêu hết lòng vì nó, thôi mừng cho nó lắm. Hằng ngày nhìn chúng nó đèo nhau đi học thấy cũng mừng, ước gì mình được như nó nhỉ. Thế nhưng điều gì đến nó cũng phải đến, lời hứa hay một câu nói đối với một đứa con gái chắc cũng chỉ là cơn gió thoảng qua mà thôi. Em ấy thích nhảy nhót, thích nổi tiếng và đã đem lòng yêu một thằng con trai khác có điều kiện hơn, nhìn hào nhoáng và có tiếng trong trường. Tôi không biết con nhỏ đó có nhớ lại những dòng nó đã chat với tôi hay không nữa, chắc là nó cũng chỉ coi là cơn gió thoảng qua sau một đêm mệt nhọc mà thôi. Có thể thấy thằng bạn mình đau đớn thế nào, khổ sở thế nào khi tình yêu tan vỡ, mình cũng khuyên can rất nhiều. Tình yêu và lời hứa không bao giờ đứng ngang tầm với tiền bạc cả. Hồi đó là học cấp 3, mọi thứ đều suy nghĩ hoàn toàn đơn giản, không thực dụng như xã hội ngoài kia. Sau này lên đại học và chứng kiến nhiều chuyện còn kinh khủng hơn nhiều. Mình rút ra một bài học sau khi quan sát diễn biến của xã hội: "Tiền bạc không thể mua được hạnh phúc nhưng nó là thứ quan trọng nhất để duy trì được hạnh phúc." Trong tình yêu cũng thế một khi tiền bạc không còn, mọi cuộc chơi sẽ chấm hết. Bởi vì sao tuổi trẻ luôn gắn liền với những cuộc chơi, từ những cuộc chơi đó tình yêu mới được vun đắp. Bạn đừng nghĩ rằng, bạn yêu nhau không cần bất kỳ thứ gì gọi là tiền bạc. Tôi khẳng định một cậu rằng tình yêu cũng cần tiền bạc đấy nhé, không cần nói đến nhiều hay ít. Nhưng thứ đó là thứ thiết yếu. Trong cuộc sống gia đình còn nhiều điều phụ thuộc vào tiền bạc. Người ta hay nói rằng: "giàu ăn uống, khó đánh nhau". Dù yêu nhau tới đâu, thề non hẹn biển tới đâu thì cũng nấp bóng những điều gọi là tiền bạc. Hãy dần dần mà chứng kiến những hình ảnh và những tình cảnh điển hình trong cuộc sống bạn sẽ thấy cuộc sống chẳng giống một cuốn phim mà bạn xem đâu nhé. Cứ từ từ mà tận hưởng đi rồi sẽ biết. Làm thằng con trai đừng bao giờ than phiên rằng, cô gái của bạn bỏ bạn vì bạn không có gì cả, tại sao cô ấy hứa non hứa biển mà lại bỏ bạn mà đi. Là thằng đàn ông con trai, gạt bỏ hết đi nhá, cố gắng để có những thứ để duy trì hành phúc và tình yêu của bạn nhé !!!!

Posted By NGUYEN PHUC05:38

Thứ Ba, 25 tháng 3, 2014

Tớ thích cậu như thế đấy!

Filled under:


‘Ít nhất thì giấc mơ cũng từng đến, không như ai đó chưa từng xuất hiện.”

Không biết từ khi nào nhưng cái màu xanh ấy đã đi vào trong trái tim và tiềm thức của tớ. Ngay cả trong giấc mơ tớ cũng đã thấy cậu nhưng sao cậu lại xa vời đến thế? Tớ không đủ mặt dày để đeo bám hay để giành lấy trái tim cậu. Tớ chỉ biết đứng đó nhìn cậu và âm thầm nhớ đến cậu. thực sự tớ không thể coi cậu là bạn được Xen à!

Từng ngày trôi qua tớ phải cố gắng để lẩn tránh. Tớ không muốn thấy cậu vì những lúc ấy tớ không thể kìm nén nổi cảm xúc của bản thân mình. Nói là hết thích cậu rồi nhưng thực sự là không thể. Dường như lúc nào tớ cũng nghĩ đến cậu, vậy nên chẳng còn thời gian đâu mà thích người khác nữa cậu biết không? Có những lúc lướt qua nhau, tớ đã cố gắng để làm ngơ, không để ý nhưng ai biết đâu được mắt không nhìn nhưng trái tim thì cứ mãi dõi theo. Có lẽ là hơi sến nhưng thực sự tớ không thể hết thích cậu được.

Tớ thích cậu như thế nhưng tớ lại tự tước đi cái quyền theo đuổi cậu. Có rất nhiều lí do nhưng lí do mà ai cũng có thể thấy là: Thứ nhất, cậu đã thích người khác, điều này chính cậu đã nói với tớ. Thứ hai, tớ là một đứa con gái kém xa những đứa con gái khác. Cái này không cần ai phải nói tớ cũng có thể tự cảm thấy được. Vì vậy mà có điều thứ ba, đó là tớ không đủ tự tin khi đứng bên cậu.

Tớ không thể giữ cậu bên mình. Sẽ thật ích kỉ nếu tớ làm như thế. Con đường học hành của cậu còn dài, cậu đang từng bước đi lên, cánh cổng tương lai đang dần mở rộng. Tớ không thể vì chút cảm xúc riêng mình mà làm ảnh hưởng. Hơn nữa hai chúng ta đã quá xa nhau. Tớ không thể với tới cậu được, đơn giản vì tớ là thua kém về mọi mặt. Đứng bên cậu chỉ giống như một đôi đũa lệch mà thôi. Đúng không? Không thể cùng cậu ở một chỗ nhưng cậu hãy cho tớ cái quyền đơn phương cậu chứ? Tớ thích cậu nhiều lắm, thực sự rất nhiều, rất nhiều…

Cảm xúc hỗn độn chẳng thể gọi tên. Mỗi ngày qua đi tớ đều mãi quẩn quanh những suy nghĩ về cậu. Cái tên Xen đã mãi trong tâm trí tớ. Thật sến đúng không nhưng tớ là thật lòng đấy. Cậu biết cái cảm giác khi mà vào Face tìm nick cậu mà lại báo nick không tồn tại nó thế nào không? Thật hụt hẫng.

Tớ dường như tránh mặt tất cả. Tớ muốn một mình để suy nghĩ về cậu thật nhiều. Khi chán rồi có lẽ tớ sẽ hết thích cậu. Nhưng…sao khó thế? Lúc trước tớ thích viết stt lúc nick cậu sáng. Đơn giản chỉ là muốn cậu đọc được. Giờ thì tâm trạng đầy mình nhưng viết ra rồi liệu cậu có đọc được chúng không? Tớ thay việc viết stt trên tường bằng việc viết confession trên page của trường.  Ở đấy sẽ không ai biết được nguồn gốc của cái cofession ấy nhưng mọi người có thể đọc và tớ mong cậu có thể nghe thấy. Lúc đó liệu cậu có biết được đó là tớ viết cho cậu không nhỉ? Tớ mong điều đó nhưng tớ cũng rất sợ. Sợ gì nhỉ? Tớ cũng chẳng biết nữa. Cậu cũng đã biết tình cảm của tớ dành cho cậu rồi mà. Dù sao thì tình bạn của chúng ta cũng không thể như trước nữa. Cậu có thể vô tư nhưng tớ thì không.

Có những lúc tớ đã muốn mặc kệ tất cả để giành lấy cậu nhưng không biết vì sao lại thôi. Không phải là sự từ bỏ hay buông tay. Tớ chỉ là muốn âm thầm bên cậu mà thôi. Nếu bước đến có thể tớ sẽ làm ảnh hưởng đến việc học của cậu. Tớ rất sợ điều đấy. Tương lai của cậu tớ chẳng thể giúp gì, càng không thể cản đường cậu được. Rồi cái tuổi học trò cũng sẽ qua thôi. 2 năm, 3 năm, 5 năm,…hoặc nhiều hơn thế nhưng rồi cũng sẽ có một ngày tớ quên được cậu thôi.

Tớ thích cậu rất nhiều nhưng tớ không thể chọn cách tiến lên hay lùi lại, nắm lấy hay buông tay. Đơn giản tớ chỉ muốn mãi âm thầm như thế này cho đến khi tất cả quá khứ ấy được cất giữ thật sâu. Khi thời gia đến, tớ sẽ ra đi, ra đi và không bao giờ quay trở lại nữa đâu. Tớ sẽ đến một nơi mà chẳng thể nhìn thấy cậu nữa. Nhưng Xen à!

Posted By NGUYEN PHUC04:12

Thứ Tư, 12 tháng 3, 2014

Nhật ký hồi cấp 3 của tôi

Filled under:





Nhớ lắm nhớ ngày mới bước vào lớp 10, hôm đi tập trung khi từ nhà khởi hành cho một buổi nhận lớp với ước mong “Cầu mong mình được vào lớp chọn”. Hồi đi thi vào lớp 10 do học hành chểnh mảng thi được mỗi 43,5 điểm trong khi đó bạn bè đa số đều trên 50. Rất may năm đó trường thường tín tổ chức thi vào lớp chọn vì số học sinh đạt điểm khá sàn sàn nhau (Trời phù hộ rồi @@) lúc đó chỉ biết mục tiêu trước mắt đó là hết mình để thi vào được lớp chọn vì theo suy nghĩ của mọi người thi vào lớp chọn sẽ có tương lai rộng mở, tỉ lệ đỗ đại học cao hơn, chính vì thế tôi lao vào học hết mình. Đúng là ông trời không phụ lòng kẻ quyết tâm tôi đã được chọn vào lớp A6 trường thpt Thường Tín, hôm đó do quá đông người tôi đứng ngoài còn nhờ đứa bạn chen vào xem hộ danh sách các lớp nó báo thế mình cũng cảm thấy vui lúc này chưa biết lớp chọn văn nó ra sao cứ lớp chọn là được rồi. Một lúc sau có hiệu lệnh của nhà trường lớp nào xếp hàng vào lớp đó nghe một số điều thầy giáo nói trên lễ đài của trường nhưng mình ngồi xa quá coi như không nghe thấy gì, một điều đáng ngạc nhiên là một hàng dài toàn con gái lẻ loi có mỗi một mình là con trai lúc đó còn có 1 thằng nữa nhưng nó chưa đến, lúc ấy nghĩ đã run rồi, cảm giác lo lắng và hơi sợ nữa. Sau khi nghe thầy hiệu trưởng xong, lớp nào về lớp đó theo sơ đồ của phòng học đã được chỉ định sẵn. Lên lớp may mà còn có quen một số người đã từng học cùng ở lớp ôn Tiếng Anh HSG lớp 9 và có 1 bạn cùng lớp hồi cấp 2 học cùng không thì độ run và sợ hãi nhân đôi mất, một lúc sau mới thấy 1 thằng nữa cùng lớp bước vào, ( hehe có thằng làm bạn rồi)  Cô giáo bước vào lớp nhìn cô giáo lúc ấy sao hiền thế, vẻ mặt cô hiền nhất trong các cô giáo mình đã từng học. Cô bước vào lớp và giới thiệu về bản thân sau đó lần lượt các mem trong lớp giới thiệu về mình. Tôi còn nhớ như in lời của bạn lớp trường và thằng bạn cùng lớp giới thiệu về bản thân. Lớp trưởng: “Chào tất cả các bạn tên mình là Lê Thu Thảo…..vì thích mộng mơ nên mình yêu thích môn văn….” Còn thằng bạn mình “  …..Tên mình là Nguyễn Đức Lợi……Thần tượng của em là Gonzalo Higuaín…..”. Rồi tới lượt mình, ôi ngại quá vì mình lần đầu tiên đứng trước một rừng con gái đó đã là áp lực quá lớn rồi, trong khi ấy các bạn biết mình có thân hình khá là béo do vậy không tự tin cho lắm khi đứng trước đám đông sợ làm trò cười cho thiên hạ thì muối mặt mất @@. Cuối cùng cũng giới thiệu qua loa rồi ngồi xuống mặt đỏ bừng trước bao ánh mắt đang nhìn vào chắc các bạn lớp mình lúc đó đang có suy nghĩ “ôi sao thằng này béo thế” ( đoán thế nhé trúng thì trúng ko thì thôi hehe). Tất cả mọi người làm quen với nhau xong cô giáo sắp xếp lại chỗ ngồi cho mọi người vì thân hình to béo của mình nên cô đã xếp tôi ngồi cuối, còn thằng bạn bên kia cũng ngồi cuối, 2 thằng mỗi thằng cầm đầu 1 dãy @@.  Như vậy đã kết thúc được buổi nhận vào lớp 10. Bước chân ra về với suy nghĩ “Thôi thế là từ nay sẽ không còn được đá bóng thường xuyên như hồi cấp 2 nữa, xong rồi”. Về tới nhà kể với bố mẹ: “Hôm nay con được vào A6 lớp chọn Toán, Văn, Anh, nhưng lớp con chỉ có 2 thằng con trai thôi. Bố mẹ cười và bảo ko sao miễn là học tốt là được.
Buổi học đầu tiên bước tới trường vì chưa có đồng phục nên chỉ mặc áo phông quần bò đến trường. Khi ra về gặp một thầy giáo to béo (Thầy Thông) gọi lại bảo lần sau đi học mặc áo phông trắng vào, mình chỉ vầng và bỏ ngoài tai luôn, vì hồi cấp 2 toàn quần ngố và áo cộc tay đi học thôi. Hehe. Hôm sau, vừa mới khoác cặp vào trường với tư thế ung dung bỗng nhiên có một giọng vô cùng trầm quát: “ Anh kia áo trắng đâu ra khỏi cổng” xin mãi thầy cũng không cho hôm đó trời mưa to đành phải đứng nhờ nhà bác Sử bán bành mỳ gọi điện cho bố mang lên, đợi mãi không thấy bố mang lên cố vào xin thầy thầy cho vào, lúc vào lớp được 1 lúc thấy bố gọi điện bảo mang áo đến rồi gửi bác bảo vệ cầm hộ. Sau hôm ấy chấp hành đầy đủ các nội quy luôn, ma mới nên cũng nhớ đời vụ quên đồng phục.
Do nghe các anh chị lớn hơn nói vào cấp 3 ghê hơn cấp 2 nhiều, thấy thế cũng hơi sợ, giáo viên nào mới vào cũng thấy lo vì mới lên cấp 3 mà. Ngồi không giám ho he gì @@. Nói thật vào lớp đông con gái tính mình lại hay lạ không nói chuyện với ai nên 1 tuần rồi mới biết tên bạn ngồi bên cạnh. ( bỏ quá cho chứ tôi vô tâm lắm). Ngoài thời gian học, ra chơi chỉ làm bạn với cái điện thoại di động mà thôi, đôi lúc thì nc với thằng Lợi ở dãy bên, sau này nó mới xin được chuyển sang bàn mình 2 thằng cho vui. Ngày đầu mới vào mình sợ và kinh nhất là bộ tứ của lớp ngồi cùng bàn: “Châm, Chi, Ly, Ngọc Linh” cứ ngỡ bọn này nó phải gấu nhất lớp ý, nói chuyện thì không ai bằng, cộng thêm chửi bậy nữa. hehe. Sau này lại khác các bạn ấy không như mình nghĩ.
Đang nói tới chuyện bốn cô bạn cùng lớp: “ Chi, Ly, Châm, Ngọc Linh”, tuy họ là những học sinh có tính tình là vậy nhưng bên trong họ vẫn có lòng tự trọng, có cái tôi riêng của mình. Tôi nhớ không nhầm học được 2 hay 3 tuần do tình trạng bị nhắc vì nói chuyện nhiều, bốn người họ tự giác xin phép cô giáo chủ nhiệm cho tách riêng ra mỗi người một nơi để không làm ảnh hưởng tới thi đua của lớp. Từ khi đó, tôi hoàn toàn nghĩ khác về 4 người bạn này, trong mắt tôi họ là những người thẳng thắn và là người sống biết điều, không như một số bạn nữ khác mà tôi đã từng gặp và tiếp xúc trước đó. Tôi cũng không biết họ nghĩ gì về tôi nhưng vào thời điểm đó tôi cũng chưa có những ấn tượng gì để cho lớp chú ý tới. Đặc biệt tôi nhận ra 1 trong 4 bạn này, có người tôi đã từng gặp hồi cấp 2 khi đi ôn thi HSG lớp 9 trên trường THCS Thường Tín, đó là bạn Hoàng Linh Chi, nhìn bạn khá xinh nhưng có ấn tượng mà tôi không bao giờ quên hồi cấp 2 tôi bắt gặp( xin phép giữ bí mật nhé @@). Giờ đây chắc các bạn cũng đang đọc những dòng hồi ký này tôi đang viết và có lẽ chuyện này tôi đã nói với Chi rồi, ai muốn biết rõ thì gặp bạn ấy nhé.
          Học được vài tuần thì trường bắt đầu tổ chức buổi lễ khai giảng, tôi nhớ như in những kỉ niệm của buổi tổng duyệt toàn trường làm tôi nhớ mãi suốt cuộc đời học sinh của mình, nghĩ lại giờ vẫn thấy hồi đó sao trẻ con đến vậy. Hôm đó vào buổi chiều nhớ không nhầm là mùng 3/9/2010 toàn trường tập duyệt buổi cuối cùng chuẩn bị cho buổi khai giảng chính thức, chiều hôm đó nắng rất to, nhà trường yêu cầu mỗi lớp cử ra 2 bạn trông xe của lớp mình còn tất cả ra sân tập, tôi và thằng bạn cùng lớp đặt cọc với lớp trưởng cho 2 thằng trông xe để đỡ phải tập :D. Đang trông xe ở nhà để xe thấy tiếng của 1 con bé nào đó nói:  “2 cậu ra ngoài sân tập đi tớ trông xe cho” kết quả là 2 thằng phản lại: “không cậu ra đi bọn tớ bảo lớp trưởng rồi, sau đó 2 thằng cười” Nhìn mặt cô bé đó rất bực mình 1 lúc sau khi thằng bạn mình đi ra chỗ khác mình và bạn gái đó cãi nhau một hồi dài, sau vụ đó mình biết 2 người sẽ nhìn nhau bằng ánh mắt hình viên đạn. Chuyển từ cậu tớ sang mày tao rồi nhé @@. Bạn này các bạn biết là ai không, tên bạn đó là: Phương, quê bạn ở tự nhiên (nếu phương đọc đoạn này thì đứng ôm bụng cười nhé @@ tao viết rất đúng đấy hehe) và rồi cho tới khi khai giảng chính thức mình vẫn tiếp tục ngồi trông xe với Phương, chẳng ai nói với ai bất kỳ điều gì vì 2 đứa như kẻ thù không đội trời chung rồi mà. Buổi khai giảng kết thúc mình ra về tâm trạng cảm thấy băn khoăn khi chưa vào lớp đã đắc tội với 1 girl lớp mình rồi.
          Như vậy đó thời gian không bao lâu mình có quen 1 cậu bạn qua diễn đàn ThptThuongTin.Net hồi đó mình làm BQT bên đó. 2 thằng cùng có sở thích và đam mê Công Nghệ Thông Tin. Bạn đó tên là Đặng Văn Long hồi đó học A4 nhưng giờ đã chuyển sang A2 rồi. 2 thằng bắt tay và cùng nhau xây ý tưởng thành lập một diễn đàn đó chính là Teen Thường Tín. Trải qua bao nhiêu sự thay đổi diễn đàn giờ đã và đang phát triển (TeenThuongTin.Vn) đôi khi 2 thằng vẫn có nhiều tranh cãi, nhiều ý kiến bất đồng nhưng ko sao điều đó làm cho cả 2 hoàn thiện hơn nữa trên con đường vươn tới thế giới công nghệ. Từ khi quen nhau và biết nhà Long cách nhà mình cũng ko xa nên 2 thằng thường xuyên đi học cùng nhau, và tới tận bây giờ vẫn đi với nhau hằng ngày. Chuyện bàn bạc trên đường đi toàn là chuyện liên quan tới công nghệ thôi, ít khi bàn tới chuyện trai gái như mấy bạn học sinh vẫn thường hay để tâm đến @@.
          Nghĩ tới đây mình nhớ tới thời điểm đầu năm học sau khi khai giảng, các bạn gái lớp mình đã coi mình như kẻ thù số 1 luôn. Chắc mọi người trong số các bạn đang đọc truyện của mình cũng biết. Để tác nghiệp bên diễn đàn Thpt Thường Tín, mình có chụp lén mấy bạn gái lớp mình đặc biệt là bạn lớp trưởng @@ tung lên diễn đàn cho mọi người cùng xem. Mình nhớ là hôm đó các bạn đang đánh bài thì mình cầm máy điện thoại lên tia được vài pic và một số bức ảnh của các bạn khác nữa. Việc này làm mình tới bây giờ vẫn thấy trong lòng hối hận, sao ngày đó lại làm điều dại dột đến vậy. Từ lúc đó trở đi tất cả đều đề phòng cao độ khi mình cầm máy nhắn tin cũng có vài đứa tránh né, thực sự lúc ấy mới thấy sự đau khổ của kẻ bị tẩy chay. Như các bạn đã biết tiếng lành đồn gần, tiếng xấu đồn xa mà @@ những hành động đó lan truyền sang các lớp khác nhanh như gió mùa đông đầu mùa kéo về, đi đâu cũng bị đề phòng và bị nhìn. Mình nhớ có 1 bạn ở A5 sang chơi mình mới giơ điện thoại lên chưa chụp bạn đó đã chạy tót về lớp, mình ngẩn người ra. Lúc ấy dần dần đã hiểu về những hậu quả mình gây ra rồi. Nếu lúc ấy các bạn dùng facebook nhiều có lẽ đã lập hội Anti mình rồi (Hội những người anti Thằng Việt Anh A6 Trường Thpt Thường Tín) @@. May mắn lúc đó face chưa nổi lắm. Sau một thời gian dài bị tẩy chay, sống trong lớp buồn ơi là buồn, không nỗi buồn nào tả được đâu các bạn ơi. Rồi mình nhớ đã đắc tội với bạn Hoàng Linh Chi ( Tiện không nói ra ở truyện nhé hehe). Nhân dịp vào Noel 2010 cả lớp nhảy múa chào mừng mình ngồi im ko nói 1 tiếng nào, cũng chẳng ai thèm nói chuyện với mình. Khi cô giáo vào lớp và cùng nhau tổ chức đón mừng giáng sinh, mình nhớ cô giáo nói 2 bạn nam có ý kiến gì với các bạn và lớp ko nhỉ, cả lớp im lặng khi đó. Nhân cơ hội này, mình đứng lên nói: “xin lỗi các bạn cùng lớp trong thời gian vừa rồi với những lỗi tớ đã gây ra, mong các bạn tha lỗi cho tớ, đặc biệt tớ xin lỗi bạn Thảo (lớp trưởng), Bạn Chi với những gì tớ đã làm ming các cậu tha thứ” mình lúc ấy cũng sắp khóc rồi 2 bạn Chi vs Thảo bỗng rơi nước mắt (có lẽ các bạn giờ này đang rất xúc động những lời tớ nói). Lân đầu tiên tôi làm các bạn nữ rơi nước mắt, những dòng nước mắt trước những lời nói từ đáy con tim tôi chưa bao giờ đứng trước đám đông nói ra được. Tuy vậy giờ đây mình cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Sau lúc đó mọi người nhìn mình với con mắt thiện cảm hơn nhiều. Sau buổi học hôm ấy mình mời tất cả đến nhà mình chơi, hát karaoke.

Thế đấy, trong cuộc sống không ai không mắc những lỗi lầm và biết tha thứ cho nhau để tình bạn thêm thắm thiết hơn, những lỗi đó khắc sâu trong tâm trí tôi, có lẽ những người bạn của tôi cũng ko còn nhớ tới những tình tiết sảy ra một cách chi tiết như tôi được. Tuy là một người có trí thông minh chưa phải cao những tôi là người nhớ rất dai ( không thù dai nhé @@). Trong quãng thời gian học lớp 10 có rất nhiều chuyện vui và chuyện buồn. Kể chuyện buồn trước nhé,. Tất cả các bậc đàn anh đi trước từng nói rằng, bất kỳ thằng con trai nào học ở lớp văn dần dần sẽ bị nhiễm một số tính cách của con gái hay như nói nôm na là bị BĐ (Gay) thế nhưng trong thâm tâm mình luôn khẳng định rằng ko bao giờ có chuyện đó sảy ra đối với mình. Có lẽ, nhiều người trong khối lúc ấy và cả tới bây giờ vẫn luôn có tư tưởng đó, xin lỗi các bạn các bạn đã nghĩ rất lầm rồi đấy đối với tôi tất cả đều thật sự vô lý, nếu ai có bị nhiễm thật cũng chỉ do họ bẩm sinh hoặc con người đó đầu óc họ thật sự có vấn đề. Áp lực nhất và khiến tôi ngại nhất là vào những buổi tập thể dục ở sân trường cùng một số lớp đàn anh và cùng khối, họ nhìn tôi và thằng bạn cùng lớp như 2 sinh vật lạ như chưa từng nhìn thấy, đôi lúc họ còn chỉ chỏ nữa. Tôi tự nhủ rằng không sao, qua thời gian họ sẽ biết mình không như thế, không việc gì phải ngại, rồi mọi thứ sẽ trở lại bình thường thôi. Trong lớp nhiều lúc cũng chán có 2 thằng con trai lại bị tách mỗi thằng 1 dãy, tôi và thằng bạn của tôi xin cô giáo cho 2 thằng ngồi gần nhau với điều kiện cô giáo đưa ra là không được nói chuyện. Lúc đó còn gì vui hơn nữa 2 thằng cùng hô vang: Vâng !!! keke. Từ hồi đó không khí như thay đổi hẳn 2 thằng ngồi gần nhau nói chuyện về các chủ đề rất hợp nhau nào là bóng đá, game, đôi khi còn bàn bạc về chuyện mà chỉ những người đàn ông mới hiểu và tâm sự.( đừng nghĩ xấu đoạn này nhé @@). Có 1 kỉ niệm mà tôi nhớ mãi tới tận bây giờ, hôm ấy tôi và thằng bạn ngồi trêu nhau, trợt thấy cái mũ của nó ngứa mắt quá tôi cầm lên và nói: “Mày thách tao vứt mũ này qua cửa sổ không” nó cũng mạnh mẽ phát ngôn: “Thách” mình cũng chơi thâm không kém, nhanh và gọn vứt thẳng ra cửa sổ, trời hôm đó lại mưa nữa nên không còn cách nào cứu vớt được. Hậu quả là tôi phải bắt đền nó 10k. her her, không hiểu sao lúc ấy nó cũng lấy nhỉ ? (nếu mày đọc đoạn này thì đừng có bực nhé vì tao chỉ ghi lại sự thật thôi, cũng là kỷ niệm của anh em mình lúc còn học với nhau.), đôi lần tôi cả nó cũng có những xích mích với nhau có lần tí nữa thì dẫn tới đánh nhau, không biết bây giờ mày còn nhớ nữa không. Hehe. Giờ nghĩ lại vẫn thấy hài vô cùng, tất cả đã qua rồi nhé nhắc lại để lưu dấu những kỷ niệm thôi. Về thành tích học tập hồi đó tôi đặc biệt dốt môn toán, có lẽ là nhất khối mất, cho dù học đến đâu đi chăng nữa vẫn chỉ hiểu rất chậm, môn văn nữa cũng xếp vào tốp ngu ở lớp chứ chẳng vừa, môn tiếng anh gọi là tạm ổn . Học kỳ I năm đó tôi bị học sinh trung bình. Không nỗi đau nào bằng nỗi đau này cả vì từ học lớp 1 tới lớp 9 đạt thành tích đều là hsg chính vì thế trên đường đạp xe đi về tôi như thằng mất hồn, có lẽ lúc ấy là cũng quẫn bách nhất của cuộc đời. Nghĩ đến đó tôi muốn phát khóc quá, nghĩ tới bố mẹ đi họp vẫn tự hào vê thằng con trai đến giờ này nó lại đổ đốn đến như thế này. Nghĩ đi nghĩ lại tôi chấn an tinh thần lại, không sao hết mình cố gắng hơn là được, không phải nghĩ ngợi nhiều, rất may là học kì I không họp phụ huynh, chỉ họp phụ huynh đầu năm và cuối năm vẫn còn có cơ hội cho mình, chính vì thế tôi tiếp tục cho sự nỗ lực tiếp theo của một học kỳ, may mắn là cuối kỳ đạt điểm đủ để đc học sinh tiên tiến thế nhưng điểm văn và toán cũng không khá hơn được là bao nhiêu. Nhớ không nhầm văn đc 6,8 và Toán được 5,7, một kết cục đau đớn. Nghĩ đến lúc bố mẹ đi họp phụ huynh chắc xấu hổ lắm đây, mình phải chuẩn bị tâm lý trước mới được. Nghĩ tới đây, tôi lại nghĩ chắc các bạn cùng lớp đang cười mình lắm đây, 1 mình giữa 1 rừng hoa mà học dốt đến như thế, tới lớp rất ngại khi nhìn thấy ánh mắt ai đó đang nhìn mình, đầu óc thời điểm ấy rồi bời hết mức, đêm nằm vẫn hay thường suy nghĩ về hiện tại và tương lai. Từ khi đó, áp lực học tập càng ngày càng dồn nén hơn nữa khiến cho bản tính ngày nào cùng mình mất hết, mặt lầm lì hơn rất nhiều, tính trầm hơn nữa rất ít cười và nói chuyện công thêm nữa là tính tình từ hồi đó tới giờ cục hơn xưa (bản chất từ ngày xưa tính đã cục cằn @@). Sống nội tâm hơn bất kỳ ai, tôi nói thật khi tiếp xúc với ai hay nhìn cách nói chuyện và hành động của họ đã đoán được bản chất con người họ rồi, có lẽ tôi chẳng bao giờ muốn nói ra điều đó trước mặt họ. Có lẽ con mắt thẩm mĩ của tôi không được tốt lắm chính vì vậy ko nhìn nhận đúng được vẻ đẹp hay style đẹp và phù hợp, ăn mặc rất giản dị đôi khi thấy mình còn lôi thôi nữa do vậy cũng ngại, cộng thêm ngoại hình to béo làm mất tự tin khá nhiều.



Những ngày tháng học sinh trôi qua nhanh, mới đó thôi đã bước vào lớp 11. Trong quãng thời gian này cũng không ít những kỹ niệm ngang qua đời học sinh của tôi. Hôm nay ngồi đây ngẫm nghĩ viết lại những dòng hồi ký, những gì tôi nhớ nhất, cho dù hôm nay tâm trạng không được vui cho lắm.
          Bước vào lớp 11, tất cả mọi thứ quá quen thuộc rồi, 1 năm đã quen với những nỗi buồn mà đứa con trai nào cũng hiểu ở cái tuổi này. Như các bạn cùng khối, có thể có những niềm vui từ trái bóng hay đôi khi bạn bè mấy thằng rủ nhau đi chơi, tâm sự thế nhưng với tôi chuyện đó giờ quá xa vời. Đôi lúc cũng buồn lắm nhưng ko sao, phải cố tìm ra được niềm vui nào đó trong lớp chứ chẳng nhẽ cứ buồn mãi hay sao. Tôi nhớ có 1 sự kiện làm xua đi nỗi buồn bao ngày tháng qua đó là giải bóng đá khối 11 do các bạn 11a9 đăng cai tổ chức. Lúc đó diễn đàn Teen Thường Tín do tôi quản lý đang trong giai đoạn được nhiều người chú ý và biết tới. Đó chính là kênh thông tin nơi mà giải bóng đá cập nhật tin tức thường xuyên nhất, hay các bạn thường nói là bản quyền bóng đá chỉ có ở Teen Thường Tín (TeenThuongTin.Vn). Tôi còn nhớ mãi trận đầu tiên khai mạc, tuy tôi không tham gia vào đội bóng nào của khối nhưng các bạn đã tin tưởng và cử ra bắt trọng tài, lúc đó cũng vui và them vào là 1 chút áp lực đè nén. Có tự hỏi răng: “Nếu mình không bắt tốt liệu có bị sao ko đây, chúng nó chửi cho thì ngại lắm” thế nhưng vẫn phải cố gắng chứ. Hehe Vượt lên chính mình. Sau giải đấu đó anh em trong khối biết nhau hơn, thân thiện với nhau hơn. Nhiều lúc nghĩ giá như hồi đó tìm hiểu kỹ hơn ko thi vào lớp văn chắc giờ này cũng chung niềm vui với các bạn rồi. Chuyện bóng bánh tạm gác lại nói tới chuyện học tập nhé. Đầu năm lớp 11 tự hứa với lòng mình, học kỳ này sẽ chú tâm học hành thật tốt, không thể để giống năm lớp 10 được. Thế nhưng không hiểu vì sao học kỳ 1 lớp 11 là quãng thời gian u tối nhất, học hành chểnh mảng, học toán càng ngày càng dốt, tât cả các môn nản cũng không buồn học gì hậu quả cuối cùng cũng đến học kỳ 1 hstb công thêm môn toán thấp nhất lớp luôn. Lúc ấy nói thật lúc đầu cứ trách cô giáo dạy toán, sau một đêm nằm suy nghĩ về bản thân tất cả điều đó đều vô lý, học dốt hoàn toàn đều do mình gây ra. Nguyên nhân chính đó là niềm đam mê công nghệ điên cuồng mà gây ra, dồn hết tâm trí vào nghiên cứu công nghệ, thức đêm không học hành gì mà chỉ để ý tới những kiên thức mà công nghệ thông tin mang lại, đó là 1 điều dại dột vô cùng, nhưng trong cái dại nó cũng ẩn chứa đc nhiều cái có lợi đấy @@.
          Do kết quả thấp tôi đã có quyết định mang tính cá nhân và gia đình, tôi xin bố mẹ cho được chuyển xuống lớp bình thường học để có thời gian đi học thêm môn toán nhiều hơn nữa. Thế nhưng, cô giáo chủ nhiệm cũng khuyên ngăn rất nhiều, nhiều lời nói của cô giáo làm tôi động lòng, biết ơn cô rất nhiều. hơn thế nữa cô giáo làm tôi cảm động hơn nữa đó là cô Nhung dạy tiếng anh, khi nghe tin tôi có ý định chuyển lớp, cuối tiết học hôm đó cô gọi tôi ra nói chuyện, thật sự lúc đó chỉ biết nghe cô nói và suy nghĩ, những lời nói của cô tới giây phút này em mãi mãi không quên, nếu như cô có đọc đến đoạn này sẽ hiểu cho những suy nghĩ của em nhé! Mà có lẽ cô không dung facebook @@. Ngay lập tức tôi quyết định ngay với cô là sẽ không chuyển lớp nữa. Tự hứa rằng sẽ không bao giờ còn có ý định chuyển lớp nữa, trừ khi cô giáo chủ nhiệm mời ra khỏi lớp thì em phải ra đi mà thôi. Trong suốt quãng thời gian này có những bạn bè tốt luôn luôn bên tôi, cho tôi những lời khuyên thực sử bổ ích. Người đầu tiên tôi nhắc đến trong tự truyện đó là bạn Liên, bạn đã giúp tớ rất nhiều, tớ rất cám ơn bạn. Rồi sau đó đến Chi, Quỳnh, Lan, Cả ngố (Lớp Trưởng), Trần Thảo.. luôn sát cánh bên tôi trong suốt những thời gian tăm tối nhất của quãng đời học sinh. Nếu như hồi cấp 2 thì bao nhiêu giọt nước mắt đã rơi đối với tôi thế nhưng cấp 3 rồi, mạnh mẽ hơn rồi, tự tập chấp nhận với những gì mà cuộc sống cho ta, những khó khăn trải qua trong đời.  




P/s: Còn nữa nhưng do mất data máy tính nên tạm thời chỉ còn có như này thôi công thêm xóa nick facebook nên mất hết rồi.

Posted By NGUYEN PHUC21:20

Ngồi sau xe tớ cậu thấy ngại lắm sao?

Filled under:

Một ngày buồn ngồi kể lại những câu chuyện buồn trong đời đã từng nếm trải và chứng kiến. Tôi không phải là một nhà báo hay một nhà viết truyện hay thế nhưng tôi sẽ viết bằng cả trái tim mình.

Hôm nay ngồi đây bao kỉ niệm hồi cấp ba lại ùa về trong tôi, không như những đứa con trai khác, mình là người trầm tính, chính vì thế những câu nói chỉ là thoáng qua cũng làm tôi suy nghĩ và phân tích rất nhiều. Những hành động trải qua trong mắt tôi thường khắc sâu vào trong tim mà mãi tới tận bây giờ chưa khi nào tôi quên từng chi tiết nhỏ trong câu chuyện đó.
Hôm đó là một buổi đi chơi sau một kỳ thi đầy căng thẳng, H, L, M, K đi chơi với nhau. H một thằng con trai lầm lì và có đôi chút nhút nhát nhưng tính bạn đó rất quan tâm tới người khác, tuy rằng hình dáng và khuôn mặt không điển trai như những cậu bạn khác. L là một cô bé rất xinh, có thể nói rằng L là một hoa khôi của trường. Cùng nhau đi chơi cách xa trường tầm 3km L bỗng chợt nhớ ra đã quên mất quyển truyện cô mới thuê ở ngăn bàn lớp học. Trong khi đó mọi người đều đi xe đạp, cái đen nó vẫn cứ tiếp diễn, đi một đoạn cái xe mini của cô bé L tự nhiên hết sạch hơi xe mà cả bọn đi xe đạp địa hình có mỗi H đi xe có yên đèo. Không ai nỡ để con gái đi một mình đúng không nào?
- H lên tiếng: L ơi để tớ đèo cậu về trường nhé, con gái đi một mình cũng không hay, giờ này trường vắng tanh mọi người về hết rồi.
- L nghĩ một hồi rồi đáp lại: Thôi H ơi làm phiền cậu quá tớ ngại lắm.
- K - anh họ của L- một công tử của cả nhóm lên tiếng: Hay để tao lấy xe thằng H đèo mày quay về trường nhé ?
- L đáp lại: Uhm cũng được ha. :)
H lặng lẽ đưa xe cho K đèo L quay lại trường, dường như lúc này trong đầu H có bao nhiêu suy nghĩ. Tại sao thế? ai đèo cũng giống ai mà sao phải như vậy?
Sau khi lấy sách xong cả nhóm đi ăn kem và đến khoảng 2 giờ chiều mọi người giải tán ai về nhà đấy. Trên đường về nhà không hiểu sao H như kẻ mất hồn, suy nghĩ mông lung về câu chuyện hồi lúc sáng. H có nhớ ra một câu nói của L trong giờ nghỉ giải lao bộ môn thể dục. L và đám bạn nữ: "Tao ghét nhất ngồi sau xe những thằng xấu trai, kiểu ngượng ngượng thế đéo nào ấy" nhiều đứa đáp theo:
" me too". Nghĩ tới câu nói của bọn con gái, chắc đó chính là câu trả lời cho những hành động của L.
Không nghĩ lan man nữa H cười nhạt và đạp xe về nhà, cứ thế tiếp diễn đến một hôm L và H đạp xe về nhà sau khi tan học. Đang đạp xe của L đứt xích, H bước lại và tỏ ý muốn giúp cô bé L nhưng L ngập ngừng. Hiểu ý H đưa xe L vào quán sửa xe ven đường rồi gọi điện cho một cậu bạn đẹp trai cùng lớp đèo L về. Trước khi ra về H vừa trêu vừa thật: "Về nhà cẩn thận với zai đẹp nhé, zai xấu về nhà đây".  Cay cú cho đội bán mũ, tình bạn còn không được coi trọng bằng nhan sắc.

Posted By NGUYEN PHUC20:57

Thứ Hai, 10 tháng 3, 2014

Đừng để con trai đợi chờ tin nhắn !

Filled under:



Nếu bạn là con trai khi gặp hoàn cảnh nhắn tin cho ai đó mà chờ đợi trong mon mỏi liệu bạn có suy nghĩ gì, cảm xúc của bạn sẽ như thế nào :). Với bàn phím thay cây bút tôi sẽ bộc lộ toàn bộ cảm xúc mà một thằng con trai đã chờ đợi tin nhắn của mộ cô gái, người mà anh ta rất mến và còn hơn thế nữa đó là yêu.
       Tôi, một thằng con trai bình dị như bao người khác, tôi không biết cảm giác của các bạn như nào khi ngồi đợi một đứa con gái reply lại tin nhắn của bạn. Riêng tôi, cảm giác đó thật bồi hồi và kèm theo chút hồi hộp, nó còn hồi hộp hơn nếu đối phương là một người mình đang thích (đang tán @@) . Rồi những dòng tin nhắn hụt hẫng, rồi những câu nói ngắn ngủn, làm một thằng con trai đang tràn đây hy vọng trở nên hụt hẫng vô cùng:
Boy: Hôm nay đi chơi có vui không? hehe đi đường mặc nhiều áo ấm vào nhé không lạnh?
Girl: Don't reply...........................
3 tiếng sau:
Girl: vui. hehe

Nói thì bảo quá chứ nhiều người thực sự chảnh đến mức độ ấy sao. Du cho không thích đi chăng nữa thì cũng không nên reply như vậy. Các bạn là người có văn hóa cao đấy sao hả? có biết 1 thằng con trai đang nghĩ gì không thế. Nếu không thích thì có thể nói thẳng ra nhé, những thứ đó là quá đủ rồi. hơn thế nữa còn nhiều người không thèm nhắn tin lại dù cho trước đó vẫn nhắn tin vui vẻ với nhau bình thường. Nhiều lúc tôi nghĩ, tôi không đủ đẳng cấp để nói chuyện với bạn. Ai bảo con trai không tủi thân chứ, cuộc sống mà, tất cả con người đều có cảm xúc mà, không ai có thể chịu đựng được. Nếu thấy hiện tượng này thì tốt nhất nên xóa số, để cảm giác đầu óc thoải mái hơn. :)

Thân ái dù biết viết đâu có tốt !!!!! hehehe

Posted By NGUYEN PHUC10:00

Thứ Bảy, 8 tháng 3, 2014

Tớ thích cậu nhưng cậu sẽ chẳng bao giờ biết được điều đó đâu

Filled under:


Ngay từ lần nói chuyện đầu tiên của chúng ta, tớ đã thật sự cảm thấy rung rinh trước cậu. Tớ, một con bé rụt rè, tự ti còn cậu, cũng rất xứng đáng là một hotboy của lớp.Không chỉ vì tính cách khó hiểu cùng khả năng giao tiếp kém của mình, tớ thậm chí còn có mọt ngoại hình dưới mức trung bình, hay nói thẳng ra là xấu trong khi cậu sáng láng, cao ráo. Và vì như vậy, tớ sẽ chẳng bao giờ nói với cậu rằng tớ thích cậu.
     Cậu ngồi ngay trên tớ. Cậu nói chuyện rất nhiều, cậu khiến tớ cảm thấy vui và cực thoải mái. Cậu với thằng bạn như một cơn gió lạ thổi bay cái bầu không khí tẻ nhạt của một cái tổ toàn con gái nhưng hiếm khi nói chuyện với nhau. Không biết từ lúc nào cậu gắn kết mọi người lại, và chính cậu mang đến cho tổ mình cái tên mới "xóm dưa lai tạp ". Tớ , vô hình chung bị cuốn theo những câu chuyện của cậu, trở nên nói nhiều hơn hẳn. Bởi tớ muốn nói chuyện với cậu, và tớ sẽ nói thật nhiều với cậu. Nhưng rồi tớ bị dội một gáo nước lạnh khi có một bạn gái nói rằng tớ chỉ đang cố thu hút sự chú ý của cậu mà thôi. Tớ quyết định sẽ không nói chuyện với cậu quá năm phút mỗi ngày, và như vậy, tớ sẽ chẳng thể nói với cậu rằng tớ thích cậu.
     Thời gian thấm thoắt trôi đi, số ngày tớ được ở bên cậu chỉ còn đếm trên đầu ngón tay. Tớ đã quyết định coi tình cảm ấy chỉ là một cơn say nắng thoáng qua nhưng trong buổi học cuối năm, khi mà chúng ta cùng chơi trò nói thật, những câu nói của cậu, dù chẳng liên quan chút xíu nào đến tớ, lại khiến trái tim tớ một lần nữa nhảy loạn xạ trong lồng ngực. Tớ quyết tâm muốn cậu biết được những cảm xúc đã và đang xâm chiếm trái tim tớ bao nhiêu ngày qua. Tớ quyết tâm rằng mình sẽ nói sau kì thi tốt nghiệp nhưng.......Cái chữ " nhưng " đáng ghét luôn xuất hiện và làm hỏng mọi nỗ lực của tớ ở phút cuối. Tâm trạng chán nản của việc làm bài không được tốt đã khiến tớ thực sự shock. Khi tớ trở lại với hiện thực cũng là lúc sân trường vắng hoe. Chính tớ đã tự đánh mất cơ hội của bản thân. Tâm trạng buồn chán được nhân đôi. Một lần nữa, tớ lại không thể nói với cậu rằng tớ thích cậu...
Kì thi đại học căng thẳng đến gần, tớ và cậu, mỗi người một ước mơ nhưng cả hai đều phải tập trung học hành để đạt được ước mơ của mình. Thi thoảng chúng ta gặp nhau chỗ học thêm, cậu nhìn tớ và chào, còn tớ chỉ biết cười đáp lại. Cậu hăng say trò truyện với mọi người còn tớ chỉ thích im lặng lắng nghe, với tớ như vậy là đủ. Lần cuối cùng gặp nhau, chúng ta chỉ biết chúc nhau thi tốt và tớ thật sự muốn nói nhiều hơn thế nhưng có cái gì đó đã cản tớ lại. Lúc đó tớ thấy hơi nản. Còn giờ đây, tớ thực sự phải cảm ơn cái thứ đã cản tớ hôm ấy. Bởi vì kì thi đối với chúng ta rất quan trọng phải không? Tớ đã tự nhủ phải thi thật tốt, không chỉ vì tương lai mà còn vì ba từ  bé nhỏ tớ luôn cất giữ. Liệu đến bao giờ tớ mới có thể nói ra?!?
Sau ba tuần thi cử căng thẳng, kiểm tra lại đáp án, tớ biết, tớ đã trượt đại học. Chán nản, tuyệt vọng, tớ tự hành hạ bản thân. Bao kì vọng, bao ước mơ đều tan biến. Tớ luôn thức đến 3-4h sáng chỉ để chơi điện tử hay bỏ ăn cả ngày chỉ để dán mắt vào màn hình vi tính. Tớ buồn hơn khi nghĩ về gia đình, bạn bè và cậu. Sao khoảng cách giữa chúng ta ngày càng lớn vậy? Thất bại, tớ sợ khi nghĩ về nó, nhất là khi những người xung quanh nhìn tớ với ánh mắt không thể nào lạnh lùng hơn. Tớ chỉ biết co cụm lại và tự nhốt mình trong một thế giới im lặng và cô độc. Và tớ nghĩ đến cậu. Sau thi lớp mình hay lên facebook, cậu cũng vậy. Đôi khi tớ chỉ muốn viết lên wall của cậu ba từ mà tớ đã giấu từ lâu nhưng tớ sợ, sợ ánh măt mọi người, sợ những lời xì xào của các bạn,và tớ sợ nhất là thấy cậu thất vọng khi người tỏ tình với cậu chỉ là một người thất bại như tớ. Tớ sợ lắm, vì thế cho nên tớ, có lẽ sẽ mãi mãi không bao giờ có thể nói tớ thích cậu.
Sau khi bình tĩnh trước mọi việc, tớ bắt đầu cố gắng để trở lại như bình thường. Chúng ta vẫn hay trò truyện trên face, không riêng chúng ta mà là cả lớp. Cậu biết không, tớ đã xem một movie ca nhạc, trong đó có nói một câu "Trong tình yêu rất cần sự can đảm" và chính câu nói đó đã cho tớ dũng khí để đi tỏ tình với cậu. Tớ biết mình sẽ bị từ chối nhưng không sao cả vì tớ chỉ muốn cậu biết tớ đã thích cậu lắm lắm, rằng cậu thực sự là một chàng trai rất tuyệt, chỉ vậy thôi. Tớ quyết tâm lắm đấy nhưng khi tớ nghe chuyện cậu có bạn gái, tớ lại không thể nói ra, vì tớ nghĩ như thế là qúa ích kỉ với cậu và cậu ấy. Tớ chính thức dừng lại. Tớ sẽ chẳng bao giờ nói thích cậu đâu ^^
Tớ muốn cảm ơn cậu vì đã cho tớ một năm cuối đầy kỉ niệm, đầy những cung bậc cảm xúc. Hi vọng cậu luôn hạnh phúc dù thật sự tớ không cao cả như vậy. Tớ thích cậu nhiều lắm cậu biết không? À, làm sao cậu có thể biết khi chưa bao giờ tớ nói nhỉ?

P/s: Truyện Sưu Tầm

Posted By NGUYEN PHUC06:01

Thứ Sáu, 23 tháng 8, 2013

Xin lỗi vì anh thất học nên mất em

Filled under:

Ngồi trong đêm vắng trong không khí tĩnh lặng, tôi nhớ về một câu truyện, tuy không phải là một nhà văn hay là một học sinh học văn tốt, với bàn phím lặng lẽ trong đêm tôi sẽ viết theo cảm xúc của chính tôi.


T vốn là một học sinh trường thpt ABC, một cậu học trò giỏi, không những thế với ngoại hình khá lý tưởng, mới học lớp 10 thôi nhưng T đã cao 1m76. Cậu là một học sinh rất có cá tính, chính vì vậy được rất nhiều bạn nữ trong lớp quý mến. Trong số các bạn nữ đó có H, một cô bé xinh xắn, thông minh và học giỏi không kém. Kể sơ qua về H thì cô bé là một người cũng có cá tính không kém T, 2 người luôn ganh nhau học tập. Trong con mắt của T luôn ngưỡng mộ cô bạn cùng lớp còn H thì ngược lại luôn kiêu căng, suy nghĩ của cô bé luôn coi T là một đối thủ của mình trong lớp. Một hôm, sau khi lững thững đá bóng với đám con trai cùng lớp T đạp xe về nhà. Trên đường về nhà cậu bắt gặp một đám con trai đang trêu ghẹo một cô bé, không suy nghĩ đó là ai, T vứt chiếc xe đạp của mình vào rệ đường, lao thẳng về phía đám con trai kia. Với thân hình khá lý tưởng do thường xuyên tập thể thao, T không hề ngại ngùng khi đối đầu với đám con trai đáng ghét kia. Sau khi hạ gục 3 tên trong đám, cả bọn chạy toán loạn và để lại một lời đe dọa.
- Một thằng to mồm nói: Thằng chó, mày nhớ các bố mày đấy, mai mày đi học thì ăn no đòn nhé con !
- T không hề nao núng: Mấy thằng chó, bắt nạt con gái, thích thì bố mày chiều chúng mày.
Nói xong bọn nó bỏ đi hết chỉ còn lại T và một cô bé đầu tóc rũ rượi đang ngồi bên góc đường và khóc. T tiến lại gần thì ra là cô bạn cùng lớp chính là H. Sau khi T dìu H lên mặt H vẫn tái xanh tái xám, vẻ mặt rất sợ hãi.
- T: H  không sao chứ ?
- H: Tớ không sao, may mà có cậu không thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
Dựng xe đạp lên cho H, T đạp xe đi cùng H đưa H về nhà. T không khỏi bàng hoàng trước ngôi biệt thự khá đồ sộ của gia đình H. T chào H và bước ra về trước khi tạm biệt nhau H không quên nói lời cảm ơn đến T.
Sau sự việc hôm đó, H nhìn T với con mắt khác xa, giờ đây 2 người là bạn thân của nhau, trong lớp T giỏi nhất môn toán, còn H giỏi văn và Lý chính vì vậy 2 người bạn thường xuyên kèm cặp nhau học tập. (đôi bạn cùng tiến). Ngoài giờ học 2 người thường rủ nhau đi chơi, thường tới những công viên cùng nhau ngồi đọc sách. Thỉnh thoảng 2 cô cậu còn rủ nhau đi ăn kem, tình bạn thật thắm thiết biết bao. Không dừng lại ở đó, những hôm nào không có bài tập về nhà H và T thường xuyên ngồi tán gẫu với nhau trên Facebook. Thường thì toàn tâm sự chuyện trẻ con, chuyện trong lớp và một vài chủ đề về âm nhạc hay những cuốn truyện hay, những bộ phim hấp dẫn.
Đoạn đường từ nhà T tới trường phải đi qua nhà H vì vậy H thường đi chung 1 xe với T tới trường, bạn bè trong lớp thường bàn tán này nọ, bảo họ là một cặp đôi. 2 người chỉ giải thích: "bạn bè gần nhà nên đi cùng cho tiện thôi" nhưng thực ra cả 2 người thì: "Tình trong như đã, mặt ngoài còn e". Kể về T một chút, Cậu sinh ra trong một gia đình khá giả nhưng bố mất sớm, chỉ còn mình mẹ nuôi 2 anh em ăn học, T là anh cả. Mẹ T làm trong một công ty buôn bán bất động sản, nhưng tình hình suy thoái gần đây, làm ăn thua lỗ rất nhiều. T luôn là một đứa con ngoan, ngoài việc đi học, T còn dạy em gái của mình học tập, hướng dẫn em làm bài tập về nhà. Mẹ T rất yên tâm về 2 anh em. Nhiều lần T rủ H về nhà chơi, mẹ T rất quý H, thường hay trêu đùa cô bé: "ngày sau về làm con dâu cô nhé". Những lúc đó H chỉ đỏ mặt bừng bừng và cười mỉm. Sau những ngày bên nhau, cùng nhau đi học, đi chơi, 2 người đã có tình cảm rất sâu đậm. Vào đúng ngày lễ tình nhân valentine, T đã có dự định sẽ tỏ tình với H. Cậu rất bối rối, chuẩn bị trước thật kỹ, nào là mua hoa, mua socola, đầu tóc gọn gàng. T quyết định hẹn H ra công viên gần nhà, công viên đó là nơi thường xuyên 2 đứa rủ nhau ôn bài. Chính nơi đó T nói lời yêu với H.
Cầm bó hoa và kẹo, nhìn cậu học trò mới lúng túng làm sao:
- T: Làm người yêu tớ nhé !
-H: Mặt thẹn thùng một lúc lâu không nói gì, H đứng im như chết lặng.
-T: Tớ thích cậu thật mà, ngay từ lần đầu tiên gặp cậu tớ đã thích cậu rồi cơ.
-H: Cầm lấy hoa và socola, mìm cười nhẹ và không nói gì.
-T: Cậu nghĩ điều đó đã thành công, toát mồ hôi, thở dài một cái lấy tinh thần.
-H: Thật ra tớ cũng thích cậu lâu rồi, ngay sau hôm cậu giúp tớ. Tớ thấy cảm kích vô cùng, hơn thế nữa cậu đẹp trai lại học giỏi nữa.
-T: Cậu hạnh phúc vô cùng, đêm hôm đó về nhà, cậu cứ mỉm cười suốt, mẹ hỏi cậu cũng không nói. (Tình yêu học trò thật đẹp, tỏ tình cũng rất đẹp phải không)
Chẳng mấy chốc đã bước sang lớp 11, với thành tích học tập đó, 2 người thường xuyên giúp đỡ nhau học tập, tình yêu đó giờ đây đã không dấu diếm như hồi đầu năm lớp 10 nữa. 2 người thường xuyên nhắn tin với nhau trao đổi học tập, vài câu nói đùa, vài câu tán gẫu để gắn chặt tình yêu tuổi học trò -chém gió đêm khuya-
Có lần T hỏi H:
- T: Cậu yêu tớ ở những điểm gì ?
- H: Cậu học giỏi, đẹp trai này, tốt bụng nữa.
- T: Nếu tớ không học giỏi nữa cậu có yêu tớ không? 
- H: Sao cậu lại hỏi thế, điều đó cậu không cần phải hỏi. hihi.
Có lẽ cuộc sống này không biết trước được điều gì sẽ xảy ra với cuộc đời mình nữa. Mọi thứ tươi đẹp cũng có thể trở nên đen tối và u ám trong phút chốc. Hồi đó công ty của mẹ T làm ăn thua lỗ nặng, cuộc sống ngày càng vất vả. Không may do suy nghĩ quá mức, mẹ T bị tai biến phải nhập viện, sau quãng thời gian đó. Mẹ T đã bị liệt, kinh tế gia đình giảm sút nghiêm trọng. Ngoài T còn có một đứa em đang đi học, mọi thứ trong nhà đã phải bán gần như hết để lo liệu thuốc thang cho mẹ. Ngoài việc đi học T còn đi làm để kiếm thêm. Với kinh tế gia đình gánh vác cả trên vài một cậu học trò, việc học hành cũng tạm gác sang một bên. Ngay giữa năm lớp 11, T đã phải bỏ học sớm để đi kiếm tiền nuôi em ăn học, và chăm sóc mẹ lúc đau ốm. Cô giáo và bạn bè tới nhà động viên nhưn T một mực quyết định nghỉ học. H cũng rất thương bạn, vì bực tức với viêc khuyên T, nhưng T vẫn không nghe, H rất cáu và nói:
- H: Nếu cậu không nghe tớ học hành trở lại, thì từ nay đường ai nấy đi, không bạn bè gì hết.
- T: Tớ xin lỗi, do hoàn cảnh của tớ, cậu thông cảm.
-H: Bước đi không nói một câu gì.
H là một con nhà giàu có, bố mẹ đều làm trong công ty, tập đoàn có tiếng. H vẫn nhớ câu mẹ vẫn nói: "Ngày sau yêu ai, phải chọn những người có học thức nhé con và biết suy nghĩ nữa, đừng nên yêu những đứa lông bông, không học hành." Từ đó cô bé học hành chăm chỉ, quyết tâm thi vào một trường đại học danh tiếng. Còn T với ước mơ kinh doanh của mình, với 2 bàn tay trắng, anh đã vượt lên.....
Còn Tiếp

Posted By NGUYEN PHUC09:02