Thứ Ba, 25 tháng 3, 2014

Tớ thích cậu như thế đấy!

Filled under:


‘Ít nhất thì giấc mơ cũng từng đến, không như ai đó chưa từng xuất hiện.”

Không biết từ khi nào nhưng cái màu xanh ấy đã đi vào trong trái tim và tiềm thức của tớ. Ngay cả trong giấc mơ tớ cũng đã thấy cậu nhưng sao cậu lại xa vời đến thế? Tớ không đủ mặt dày để đeo bám hay để giành lấy trái tim cậu. Tớ chỉ biết đứng đó nhìn cậu và âm thầm nhớ đến cậu. thực sự tớ không thể coi cậu là bạn được Xen à!

Từng ngày trôi qua tớ phải cố gắng để lẩn tránh. Tớ không muốn thấy cậu vì những lúc ấy tớ không thể kìm nén nổi cảm xúc của bản thân mình. Nói là hết thích cậu rồi nhưng thực sự là không thể. Dường như lúc nào tớ cũng nghĩ đến cậu, vậy nên chẳng còn thời gian đâu mà thích người khác nữa cậu biết không? Có những lúc lướt qua nhau, tớ đã cố gắng để làm ngơ, không để ý nhưng ai biết đâu được mắt không nhìn nhưng trái tim thì cứ mãi dõi theo. Có lẽ là hơi sến nhưng thực sự tớ không thể hết thích cậu được.

Tớ thích cậu như thế nhưng tớ lại tự tước đi cái quyền theo đuổi cậu. Có rất nhiều lí do nhưng lí do mà ai cũng có thể thấy là: Thứ nhất, cậu đã thích người khác, điều này chính cậu đã nói với tớ. Thứ hai, tớ là một đứa con gái kém xa những đứa con gái khác. Cái này không cần ai phải nói tớ cũng có thể tự cảm thấy được. Vì vậy mà có điều thứ ba, đó là tớ không đủ tự tin khi đứng bên cậu.

Tớ không thể giữ cậu bên mình. Sẽ thật ích kỉ nếu tớ làm như thế. Con đường học hành của cậu còn dài, cậu đang từng bước đi lên, cánh cổng tương lai đang dần mở rộng. Tớ không thể vì chút cảm xúc riêng mình mà làm ảnh hưởng. Hơn nữa hai chúng ta đã quá xa nhau. Tớ không thể với tới cậu được, đơn giản vì tớ là thua kém về mọi mặt. Đứng bên cậu chỉ giống như một đôi đũa lệch mà thôi. Đúng không? Không thể cùng cậu ở một chỗ nhưng cậu hãy cho tớ cái quyền đơn phương cậu chứ? Tớ thích cậu nhiều lắm, thực sự rất nhiều, rất nhiều…

Cảm xúc hỗn độn chẳng thể gọi tên. Mỗi ngày qua đi tớ đều mãi quẩn quanh những suy nghĩ về cậu. Cái tên Xen đã mãi trong tâm trí tớ. Thật sến đúng không nhưng tớ là thật lòng đấy. Cậu biết cái cảm giác khi mà vào Face tìm nick cậu mà lại báo nick không tồn tại nó thế nào không? Thật hụt hẫng.

Tớ dường như tránh mặt tất cả. Tớ muốn một mình để suy nghĩ về cậu thật nhiều. Khi chán rồi có lẽ tớ sẽ hết thích cậu. Nhưng…sao khó thế? Lúc trước tớ thích viết stt lúc nick cậu sáng. Đơn giản chỉ là muốn cậu đọc được. Giờ thì tâm trạng đầy mình nhưng viết ra rồi liệu cậu có đọc được chúng không? Tớ thay việc viết stt trên tường bằng việc viết confession trên page của trường.  Ở đấy sẽ không ai biết được nguồn gốc của cái cofession ấy nhưng mọi người có thể đọc và tớ mong cậu có thể nghe thấy. Lúc đó liệu cậu có biết được đó là tớ viết cho cậu không nhỉ? Tớ mong điều đó nhưng tớ cũng rất sợ. Sợ gì nhỉ? Tớ cũng chẳng biết nữa. Cậu cũng đã biết tình cảm của tớ dành cho cậu rồi mà. Dù sao thì tình bạn của chúng ta cũng không thể như trước nữa. Cậu có thể vô tư nhưng tớ thì không.

Có những lúc tớ đã muốn mặc kệ tất cả để giành lấy cậu nhưng không biết vì sao lại thôi. Không phải là sự từ bỏ hay buông tay. Tớ chỉ là muốn âm thầm bên cậu mà thôi. Nếu bước đến có thể tớ sẽ làm ảnh hưởng đến việc học của cậu. Tớ rất sợ điều đấy. Tương lai của cậu tớ chẳng thể giúp gì, càng không thể cản đường cậu được. Rồi cái tuổi học trò cũng sẽ qua thôi. 2 năm, 3 năm, 5 năm,…hoặc nhiều hơn thế nhưng rồi cũng sẽ có một ngày tớ quên được cậu thôi.

Tớ thích cậu rất nhiều nhưng tớ không thể chọn cách tiến lên hay lùi lại, nắm lấy hay buông tay. Đơn giản tớ chỉ muốn mãi âm thầm như thế này cho đến khi tất cả quá khứ ấy được cất giữ thật sâu. Khi thời gia đến, tớ sẽ ra đi, ra đi và không bao giờ quay trở lại nữa đâu. Tớ sẽ đến một nơi mà chẳng thể nhìn thấy cậu nữa. Nhưng Xen à!

0 nhận xét:

Đăng nhận xét